pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Mị Hoặc Vô Hình


Phan_2

Mọi người bắt đầu háo hức ngắm nhìn khẩu súng lớn, riêng Kiến Ngụy và Kha Nhi vẫn bình thản đánh giá khẩu đại liên kia.

Nhìn khẩu đại liên kia, Kha Nhi có chút thất vọng, loại súng này chỉ dùng cho quân đội, đem ra đấu giá có gì hay ? không biết lão già này vì sao lại tung ra nó ? nhưng chắc cũng không có chuyện gì tốt lành.

“ Phía trên như các vị đã thấy có tất cả bảy loại súng, mỗi loại năm thùng, mỗi thùng gồm năm mươi khẩu, còn khẩu đại liên này mới được chế tạo nên chỉ có bốn khẩu, giá khởi đầu là 100 triệu.”

Jack khàn khàn lên tiếng, mắt nhìn xung quanh đánh giá phản ứng của mọi người, cảm thấy rất hài lòng.

100 triệu ? – Tất cả điều giật mình với mức giá đó, suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu là hàng thường thì sẽ dùng vạn để tính nhưng tính hàng triệu vậy chẳng phải là triệu đô sao ? … 100 triệu đô ?

Nhìn mấy khẩu súng kia chỉ là hàng thường ngoài Desert Eagle nhưng bốn khẩu đại liên cũng là hạng nặng ký, mọi người bắt đầu đi vào trầm tư suy nghĩ.

“ 200 triệu.” – Kiến Ngụy lên tiếng đầu tiên.

Mọi người thấy Kiến Ngụy ra tay tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không kiên kỵ mà lên tiếng bắt đầu kêu giá.

Mặc dù tên Kiến Ngụy này có tiếng trong giới hắc đạo nhưng ở nơi đấu giá này thì ai cũng như ai, chỉ là lần này Jack lại coi trọng hai người kia nhưng bọn họ cũng không nhân nhượng.

“ 250 triệu.”

“280 Triệu.”

“ 300 Triệu.”

Mọi người bắt đầu ra giá, Kha Nhi nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, xem ra bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Bọn họ đơn thuần chỉ muốn lấy lòng tên cáo già này thôi, mặc dù hắn đã già nhưng trong tay có không ít khách hàng có tiếng, có thể bọn họ muốn kiếm chát trong tay Jack cũng nên nhưng chỉ sợ – ‘ Đem lòng trao nhầm tâm.’

“ 500 Triệu.” – Một giọng nói trầm thấp có vài phần tà khí vang lên.

Mọi ánh mắt hướng về phía cửa, một thân Âu Phục đen, dáng người đàn ông cao ráo uy nghiêm, mang theo cỗ khí bức người đi tới, đôi mắt như chim ưng màu lục nhìn thẳng phía Jack.

Kiến Ngụy và Kha Nhi không quan tâm, hai người bình thản nhìn về phía khẩu đại liên, bởi bọn họ đều biết kẻ đến là ai ?

Người đàn ông đi tới, ngũ quan tuấn lãng tà mị, sát khí quanh người đầy áp bức, đôi mắt chim ưng màu lục, sóng mũi cao ngất, đôi môi có đó dày vừa phải hơi nhếch lên, mái tóc đen láy, dáng người cao cao tại thượng.

Jack nhìn thấy người đàn ông đi tới trước mặt mình, tuy có chút tức giận nhưng không muốn phá hỏng mục đích chính của ngày hôm nay, ông cười cười nói.

“ Man lão đại, anh hình như tới trễ.”

“ Man Cảnh Ân tôi luôn rất đúng giờ.”

Nói xong, hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cũng không buồn liếc những người ngồi đối diện hắn.

Hắn là Man Cảnh Ân, con trai thủ lĩnh hắc đạo, mười lăm năm trước cha hắn bị ám sát, hắn mới mười tám tuổi đã chính thức lên làm lão đại hắc bang nhưng không phải vì là con trai thủ lĩnh mà bọn họ sợ hắn, nể phục hắn, bởi hắn thật sự có năng lực.

Nhưng có người phục cũng có người không phục, vì thế đã chia làm hai phe đối địch và bây giờ hai chiếc ghế cũng chứng minh sự đối địch rõ ràng như vậy.

Tuy không biết hôm nay vì sao Jack lại mời cùng lúc hai lão đại này đến ? nhưng có thể thấy ông ta rất có uy lực nên mới được hai người họ đến dự, bọn họ thật sự nể phục ông ta.

Kha Nhi không phản ứng gì, bởi vì từ lâu cô đã biết người đàn ông tên Man Cảnh Ân này nhưng chỉ nhìn hình ảnh cùng sơ lược cuộc đời của hắn ta. Ngoài ra cũng không quan tâm mấy nhưng nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Kiến Ngụy, cô cũng có chút tò mò.

Thật ra cô có thể hỏi Kiến Ngụy nhưng hắn không nói nên cô cũng không hỏi, bởi cô tin chắc một ngày nào đó Kiến Ngụy nhất định nói cho cô biết.

“ 500 trăm triệu, còn ai ra giá cao hơn nữa không ?”

Mọi người im lặng, cao thủ đã ra tay, giá cũng cao như vậy, nếu kêu cao hơn thì người chịu lỗ cũng chỉ có bọn họ, vì thế im lặng là vàng.

Bên Kiến Ngụy cũng im lặng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Kha Nhi, môi nhếch lên cười thần bí, Kha Nhi tuy có chút khó hiểu nhưng Kiến Ngụy chắc sẽ nói cho cô biết, vì thế cô chỉ có thể chờ đợi.

Thấy mọi người không lên tiếng, người chủ trì gõ nhẹ lên bàn.

“ Thành giá.”

Nghe xong phán xét, Kiến Ngụy ôm Kha Nhi đứng dậy, chỉ nhìn Jack cười nhạt, gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, vẻ mặt đầy cao ngạo.

“ Chúc mừng … cháu trai.”

Man Cảnh Ân cười lạnh. – “ Đừng nên ‘Thấy sang bắt quàng làm họ’, tôi nghĩ ông nên nhớ rõ câu nói này … Kiến lão đại hử ?”

Lạnh lùng nói với Kiến Ngụy xong, Man Cảnh Ân cũng không cần hắn trả lời, mắt hờ hững nhìn Kha Nhi, hắn có chút hứng thú nhìn Kha Nhi, vì đây là lần đầu Kiến Ngụy đem phụ nữ đi tới những nơi như thế này.

Nhưng khi hắn đánh giá Kha Nhi từ trên xuống, chỉ trong nháy mắt, hắn nhận thức về cô chỉ có thể dùng hai từ … thiểu năng.

Kiến Ngụy thấy Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi như thế cũng không tức giận, cánh tay đặc ở eo Kha Nhi siết chặt hơn, khiến tầm mắt Kha Nhi nhìn về phía Kiến Ngụy sau đó liếc nhìn Man Cảnh Ân một cái.

Đôi mắt màu lục giống hệt Kiến Ngụy nhưng quanh thân hắn có loại khí thế quỷ dị hơn Kiến Ngụy, không ấm áp mà rất lạnh lẽo khiến một chân cô lui về sau một chút, đầu cô cúi xuống không nhìn nữa.

“ Ta luôn nhớ rõ nhưng dù muốn hay không thì sự thật sẽ không thay đổi.”

Kiến Ngụy chậm rãi nói, rồi ôm eo Kha Nhi rời đi ,để lại Man Cảnh Ân một bộ dạng như Diêm La.

Man Cảnh Ân thấy hai người ly khai, nhếch môi khinh thường rồi đi về phía Jack.

Nếu Kiến Ngụy muốn chơi, hắn sẽ chơi với ông ta tới cùng … chú ư ? hắn chỉ có cha không có chú, tên đó chỉ có thể là địch thủ của hắn mà thôi.

………………………….

Chiếc Lexus chậm rãi chạy giữa đường phố tĩnh mịch, phía sau có thêm vài chiếc xe màu đen khác di chuyển.

Trong chiếc Lexus, Kha Nhi ngồi trong lòng Kiến Ngụy, vẻ mặt thản nhiên không có chút xấu hổ, còn Kiến Ngụy thì vẫn vuốt tóc cô, đôi môi nhếch lên đầy bí hiểm.

“ Bỏ lỡ cuộc làm ăn này không thấy thất vọng sao ?” – Kha Nhi nhẹ nhàng hỏi.

Việc hợp tác với Jack là chuyện tốt, ông ta có khá nhiều ngoại giao, có thể bọn họ cần giúp đỡ nhưng Kiến Ngụy làm thế chẳng khác nào tiếp tay giúp cho Man Cảnh Ân có cơ hội này, cô thật sự thấy khó hiểu.

“ Em nghĩ với thế lực của chúng ta bây giờ còn cần tên cáo già kia sao ?”

Kiến Ngụy lạnh giọng, đôi mắt màu lục nhìn thẳng đôi mắt màu hổ phách, Kha Nhi có thể thấy được trong mắt hắn không hài lòng với câu hỏi của cô.

Suy nghĩ một chút, cô bình thẳn nói. – “ Anh đang giúp Man lão đại ?”

Việc này nói ra có thể xem như là câu chuyện cười, cô nhớ không nhằm thì cha của Man Cảnh Ân đã đuổi Kiến Ngụy ra khỏi Man gia, còn cắt đứt quan hệvới hắn , cũng chiếm luôn vị trí lão đại hiện giờ Man Cảnh Ân đang chủ vị, thù hận lớn như vậy thì làm sao Kiến Ngụy giúp tên đó cho được ?

“ Cũng là cốt nhục tình thâm, giúp cháu mình một chút, có sao đâu ? … em sau này sẽ là Thím của nó, rộng lượng một chút đi.”

Hắn dịu dàng nói nhưng trong mắt lại có vài phần sát khí, điều này càng khiến Kha Nhi có thể khẳng định, Kiến Ngụy chắc đã vạch ra kế hoạch nào đó gài bẫy Man Cảnh Ân.

Nhưng cô cũng không quản nhiều, chuyện của Kiến Ngụy từ lâu cô đã không được xen vào, hắn làm gì là chuyện của hắn, cô chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.

“ Tối mai hành động ?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Kha Nhi hiểu hắn ám chỉ điều gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“ Lần này không cần phải làm sạch sẽ, để lại chút vết bẩn cho bọn cảnh sát có việc mà làm, bọn họ ăn không rảnh việc cũng nên động tay động chân một chút.”

Nghe Kiến Ngụy nói thế, cô càng cảm thấy sự việc lần này mình sẽ được thoải mái hơn, vì thế vui vẻ gật đầu nhưng trên môi cũng chỉ hếch môi một cái.

Sau một lúc, Kiến Ngụy ôm Kha Nhi vào lòng, cằm đặt lên đầu cô, nhắm mắt dưỡng thần, Kha Nhi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tối mai sẽ thật rất vui đây.

Chương 3: Báo Thù.

Màn đêm buông xuống, mây đen kéo đến và rồi từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống toàn bộ thành phố lớn.

Ngôi biệt thự màu vàng nhạt được bao bọc bởi hàng trúc xanh, tuy đã về đêm nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng.

Bên ngoài nhìn biệt thự thật tráng lệ nguy nga nhưng bên trong là cảnh tượng thối nát không một ai biết được.

Trong phòng ngủ chính, trên chiếc giường to lớn, hình ảnh ba người không mảnh vải che thân đang dây dưa, cảnh tượng khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.

“ Nhanh … nhanh lên … A ….A … mạnh nữa vào … mạnh vào …”

Giọng phụ nữ độ tuổi ngoài ba mươi vang lên, mang theo bao nhiêu lời lẽ thô tục mà phía sau người đàn bà đó, một thanh niên với thân hình rắn chắc, đoán chừng khoảng hai mươi mấy tuổi đang mãnh liệt ra vào bên trong ẩm ướt của bà ta.

Phía trước càng phong tình hơn, một thanh niên đang ngậm lấy nơi đẩy đà của người đàn bà khiến bà ta rên rỉ không thôi, hai tay của bà ta cũng không quên khơi màu dục vọng của tên thanh niên trước mặt, nắm chặt thanh sắt nóng hỏi đó xoa xoa nặn nặn làm tên kia cũng bất giác hừ hừ liên tục.

Tình cảnh kịch liệt, không gian nóng bỏng, mùi hoan ái nghe thật nồng đậm, toàn bộ căn phòng rơi vào trạng thái hoang dã.

Ba người đang trong lúc sắp đạt đến đỉnh điểm thì …

“ Rầm.” – Cánh cửa bất ngờ bị đá mạnh ra, ba người đồng thời giật mình quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Một bóng dáng mảnh mai vận một bộ đồ da màu đen ôm sát người, mái tóc dài tung bay trong không trung, tóc mai xõa xuống che đi hai hàng mày liễu, đôi mắt màu hổ phách không lay động, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhếch lên, vẻ mặt chẳng có chút áy náy khi phá hư chuyện tốt của người khác.

Người đàn bà trên giường lấy lại tình thần đầu tiên, lấy chăn che vội thân mình vì tên thanh niên vẫn còn ở bên trong bà ta nên khi bứt ra, vừa có chút khó chịu vừa có chút mất mát vì chưa hưởng được thứ mình mong muốn. Mắt lạnh nhìn cô gái trước mặt, giọng hổn hển.

“ Tiện nhân, mày không muốn sống nữa sao ? ai cho mày vào đây hả ?”

Người con gái vẫn duy trì bộ mặt không cảm xúc nhưng khóe môi chợt hếch lên, dù chỉ là cái hếch môi cũng khiến hai tên thanh niên kia ngây bởi nụ cười đó mang biết bao là dụ hoặc.

Người đàn bà thấy cô gái trước mặt rất quỷ dị, nhịn không được hét lớn.

“ Người đâu … người đâu … chết hết rồi sao ?”

Người đàn bà la hét hồi lâu vẫn không thấy một người nào cả, lập tức kinh hoảng nhìn cô gái trước mặt. – “ Rốt cuộc mày là ai ?”

“ Đoan Thanh, bà có nhớ Ngụy Linh và Lâm Sơn không ?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên khiến Đoan Thanh giật mình, nhìn cô gái trước mắt có vẻ đẹp thanh khiết nhưng vì sao giọng nói lại lạnh đến vậy ?

Nhưng điều đó cũng chỉ thoáng qua, giây sau Đoan Thanh mới kinh hoàng, ngây người nghĩ đến hai cái tên Ngụy Linh và Lam Sơn, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, môi run rẩy.

“ Rốt cuộc mày là ai ?”

Bà nhớ rõ, mười hai năm về trước đã cho sát thủ giết hết cả nhà Lâm Sơn, làm sao có chuyện còn sót lại cái rễ nào chứ ?

Cô gái bổng cười nhẹ, nụ cười hiếm thấy nhưng nếu ai ở gần thì sẽ biết, nụ cười này tượng trưng cho bão táp sắp tới, mà bão táo đó chỉ hình dung một từ … máu.

“ Bà không nhớ hai người họ nhưng hai người họ lại rất rất là nhớ bà, bọn họ rất muốn gặp lại bà.”

“ Mày … mày … người đâu ?”

Đoan Thanh khiếp sợ hét lớn nhưng cũng không thấy một tên vẹ sĩ nào chạy vào. Lòng càng hoảng sợ, vội quay sang tên thiếu niên vẫn còn ngây dại đang nhìn cô gái có vẻ mặt thuần khiết kia quát lớn.

“ Bắt cô ta lại ngay.”

Tên thanh niên bị quát liền hoàn hồn, mặc xác mình vẫn còn khỏa thân chạy tới trước mặt cô gái, muốn tóm lấy cô nhưng còn chưa kịp chạm vào đã ngã sang một bên, trên ngực loang một vũng máu, mắt trắng dã nhìn vào khoảng không.

“ Chíu ….”

Một tiếng nữa vang lên, tên thanh niên bên cạnh Đoan Thanh cũng ngã xuống chết ngay tại chỗ, không biết chuyện gì đang phát sinh, cô gái trước mắt không hề ra tay thì hai tên kia đã chết tạo chỗ.

Đoan Thanh mặt không còn hột máu, thân người run rẩy nhưng vẫn cố hết sức bỏ chạy, khi chạy ngang qua cô gái, cô nàng chẳng mảy may quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn bà hếch môi cười quỷ dị, khiến toàn thân bà một mảnh lạnh lẽo lạ thường.

“ Chủ nhân.” – Một giọng nói lạnh nhạt vang lên ngay bên cửa sổ sát đất.

Từ cửa sổ đi vào một cô gái thân vận bộ đồ da màu đen, tay cầm khẩu súng giảm thanh, khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt, đôi mắt đen láy không lay động, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, dáng người tuyệt mỹ đi tới trước mặt chủ nhân.

“ Đã xử lý tất cả, Tuyết Du ở dưới sãnh cũng đã giải quyết xong.”

Cô gái có vẻ mặt thuần khiết ấy không phải Kha Nhi thì còn là ai ? mà cô gái trước mặt là Băng Du, em gái của Tuyết Du, Tuyết Du và Băng Du tuy là hai chị em nhưng tính tình khác xa nhau.

Tuyết Du thẳng thắn, nói chuyện ít câu nệ, còn Băng Du thì thâm trầm, lời nói không quá hai câu nhưng hai người đi theo Kha Nhi làm việc thành tích đương nhiên xuất sắc.

Kha Nhi không nói một lời đi thẳng xuống dưới lầu, vì phía dưới vẫn còn một con mồi cần cô giải quyết.

... ...... ...... ...... .......

Dưới đại sãnh.

Những thi thể mặt Vest đen nằm rãi rác khắp nơi, máu tươi loang lỗ khắp ngõ ngách, một cô gái vận bộ đồ da màu đen đứng đó nhìn xung quanh một chút, lại nhìn người đàn bà khỏa thân đang trợn mắt nhìn cô.

Đoan Thanh bị dọa đến đần ra, khi vừa chạy xuống lầu muốn kêu cứu thì bị đạn bắn vào chân làm té ngã, muốn bò đi cũng không được, bởi cảnh tượng trước mắt đã dọa chết bà.

Toàn bộ vệ sĩ đều bị giết mà chỉ có cô gái trước mắt này ra tay, rốt cuộc bọn họ là ai ? còn cô gái khi nãy có kiên quan gì đến Ngụy Linh và Lâm Sơn ? … đầu óc bà vẫn là một mảnh hỗn loạn.

“ Cộp … cộp … cộp …”

Tiếng giày đạp trên sàn gỗ cầu thang đi xuống, rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Đoan Thanh cảm thấy đó là tiếng kêu đòi mạng, vẻ mặt không còn giọt máu quay lại nhìn Kha Nhi vẫn bình tĩnh đi xuống cầu thang, bà lúc này mới có chút mơ hồ nhận thấy … đôi mắt này rất giống đôi mắt của Ngụy Linh.

Theo như điều tra lúc trước, Ngụy Linh có hai cô con gái, con gái lớn tên Bảo Lan, con gái nhỏ tên Tuyết Kha, mà cô gái trước mắt này, gương mặt có chút giống Ngụy Linh, nhất là đôi mắt đó.

Nhưng không phải bà đã cho hạ sát toàn bộ rồi sao ? vì sao lại ? …

Vẫn còn trong suy nghĩ khủng hoảng nên Đoan Thanh không để ý đến Thần Chết đang đến gần, cho đến khi giọng nói lạnh lẽo vang lên mới ý thức được mình đang nằm trong tình thế nguy hiểm.

“ Đoan Thanh, bà nghĩ tôi nên xử trí bà thế nào đây ? … là hành hạ đến chết ? hay từ từ giết chết bà ?”

“ Ngụy Linh và Lâm Sơn là gì của mày ?”

Nhìn toàn cảnh cũng biết, cái chết là giải thoát duy nhất đối với Đoan Thanh hiện giờ nhưng bà không can tâm, bà muốn biết người con gái này rốt cuộc có liên quan gì đến hai người kia, có như thế bà chết cũng nhắm mắt.

Kha Nhi nhìn Đoan Thanh cười khẩy, giọng nói châm chọc.

“ Bà muốn biết ? … chậc, chậc … nhưng tiếc là tôi không muốn nói cho bà biết, bà nên trực tiếp hỏi hai người kia thì hơn.”

Dứt lời, Kha Nhi lấy từ đâu ra một sợi dây mỏng khá dài, dưới ánh đèn mập mờ, sợi dây sáng lên màu bạc chói mắt khiến Đoan Thanh hoảng sợ muốn lùi lại nhưng vô dụng, hai chân trúng đạn không động đậy được cho thấy người bắn đã nhắm ngay gân cốt, khiến hai chân đã liệt hẳn.

Đoan Thanh đành trơ mắt nhìn sợi dây mỏng manh kia quấn quanh cổ mình, sau đó cảm giác nó đang siết chặt ở cổ nhưng không nhanh mà lại nhẹ nhàng.

“ Ư … ư ... a ...”

Hai tay muốn đưa lên chống cự thì phát hiện đã bị hai cô gái kia đạp lên, Kha Nhi ngồi lên người Đoan Thanh từ từ thưởng thức dáng người đang giãy giụa dưới thân, đôi mắt trong veo lóe lên tia máu quỷ dị, nụ cười lạnh lẽo hiện rõ trên khuôn mặt diễm lệ.

“ A … ư … a … giết … giết tao … đi …ư …”

Đoan Thanh cố nói ra vài chữ, mắt trừng lớn, hai tay giãy giụa vì cảm thấy cổ đau đớn không ngừng, bà cảm nhận cổ mình đang bị sợi dây mỏng manh đó cứa vào rất đau đớn, còn có dấu hiệu nó như con dao đang từ từ cắt đứt cổ mình lìa ra, đau đến tận xương, bà nguyện giờ khắc này lập tức chết ngay nhưng không thể.

Thời gian trôi qua chậm rãi, không gian chỉ mang một màu đỏ chói cùng mùi tanh hôi bốc lên khiến người ta buồn nôn.

“ Phựt.”

Một tiếng nhỏ vang lên giữa bầu không khí âm u lạnh lẽo, ngay chỗ ba cô gái đang đứng, chỉ có thi thể trần trụi của Đoan Thanh, máu từ trên cổ đã lan ra rất nhiều nhưng điểm nổi bật nhất là … đầu một nơi, thân một nơi.

Đôi mắt trợn trắng đầy tia kinh sợ vẫn không nhắm lại của Đoan Thanh nhìn thẳng vào mắt Kha Nhi, sự hoảng sợ đến chết cũng không giải thoát được.

Kha Nhi lạnh lùng đứng lên nhìn thi thể kia, ánh mắt tỏ ra chán ghét, cô lấy một cái túi màu đen, nắm lấy cái đầu đầy máu của Đoan Thanh vẫn còn đang nhỏ giọt nhanh chống bỏ vào túi đen, sau đó bình thản đi ra ngoài cửa chính.

“ Chủ nhân, nơi này …”

Tuyết Du chỉ nói một chút, thường thì Kha Nhi sẽ bảo bọn họ dọn dẹp sạch sẽ nhưng sao lần này lại không ra chỉ thị gì ? vì thế nhịn không được lên tiếng hỏi.

“ Băng ghi hình tiêu hủy, việc còn lại để bọn cảnh sát giải quyết.”

Nói xong cũng không quay đầu lại, Kha Nhi lạnh lùng đi ra ngoài.

Tuyết Du cùng Băng Du liếc nhau một cái, tuy vẫn chưa hiểu cho lắm nhưng vẫn chia nhau hành động.

…………………………..

Trong nghĩa trang lạnh lẽo âm u, những giọt mưa tí tách rơi xuống những bia mộ trắng tinh được xếp theo kiểu bậc thang.

Kha Nhi mang một thân lạnh lẽo đứng trước bia mộ trắng, vì trời mưa to nên cả người đã ướt sủng, khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như thường.

Cô đứng trước hai bia mộ đã mọc đầy rêu xanh, bên trên là hai tấm ảnh một nam một nữ, trên môi họ mang một nụ cười hiền lành, họ chẳng ai khác là cha mẹ ruột của Kha Nhi … Lâm Sơn và Ngụy Linh.

Kha Nhi để cái túi màu đen trên đất, đầu Đoan Thanh hiện ra trước mặt hai bia mộ, đôi mắt trắng dã của Đoan Thanh vẫn mở to không hề nhắm lại đối mặt với hai bia mộ, trong thật quái dị.

Kha Nhi không quan tâm nền đất bẩn thỉu, hai chân quỳ xuống thật mạnh, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hai khuôn mặt đang tươi cười với mình, giọng lạnh lùng biến mất, đổi lại là thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên.

“ Ba, mẹ … con mang đầu Đoan Thanh đến tế hai người đây.”

Kha Nhi nói xong cúi ba lạy, nở nụ cười đáng yêu hiếm thấy với cha mẹ mình.

“ Ba mẹ hãy yên nghĩ nơi cửu tuyền, thù đã trả xong, việc hiện tại là tìm Bảo Lan, con hứa với hai người, con nhất định sẽ đem chị ấy về để cúi lạy ba mẹ.”

Kha Nhi vẫn nở nụ cười đáng yêu nhưng tâm lại lạnh như băng.

Mười hai năm, cô phải đợi đúng mười hai năm mới có thể báo thù cho cha mẹ nhưng nếu sáu năm về trước cô đồng ý cho Kiến Ngụy thay mình trả thù thì sẽ không phải nhẫn nhục đến lúc này.

Nhưng cô không muốn, hơn nữa cô nợ Kiến Ngụy quá nhiều, món nợ này cô càng không thể thiếu, dù đã phải lấy thân báo đáp nhưng thù cha mẹ, phận làm con phải tự mình báo thù.

Còn nhớ lúc cô mười hai tuổi, khi thấy được vẻ mặt khinh người, nụ cười đắc ý của Đoan Thanh khi lên làm phu nhân thống đốc, lúc đó cô chỉ muốn lấy súng bắn nát khuôn mặt đó ngay lập tức nhưng không thể.

Giờ đã báo thù xong, việc còn lại là tìm Bảo Lan, tuy Kiến Ngụy đã sai không ít người đi tìm nhưng vẫn không thấy tâm hơi, cô cũng cho Băng Du đi tìm nhưng vô dụng, dù thế cô cũng không nãn lòng, chưa nhìn thấy xác của Bảo Lan thì vẫn còn hy vọng.

Kha Nhi suy tính xong mọi chuyện, cô cúi lạy cha mẹ rồi lấy một ống thủy tinh nhỏ, mở nắp đổ chất dịch màu vàng lên đầu Đoan Thanh, một giây sau vang lên tiếng xèo xèo …

Thanh âm xèo xèo vừa vang lên cũng là lúc cái đầu đầy máu tươi từ từ chảy ra, máu cùng mớ tóc tan ra hòa vào làn nước mưa lạnh ngắt, chỉ trong một phút cái đầu của Đoan Thanh đã biến mất, để lại nơi đó chỉ còn một khoảng trống không.

Kha Nhi thấy mọi việc đã xong việc, cô đứng dậy xoay người rời đi, vẻ mặt đáng yêu cùng nụ cười hiền hòa biến mất, thay vào đó là khuôn mặt không cảm xúc, từng bước chân chậm rãi đi vào màn mưa buốt giá.

“ Xin lỗi … xin lỗi …”

Một giọng nói khàn khàn vọng ra từ không trung, rất thê lương cùng ảm đạm, Kha Nhi nhíu mày nhìn phía đối diện, một bóng người đang nằm dưới đất.

Mày chợt giãn ra, không nghĩ giờ phút này lại muốn mình sát sinh.

Bước chân từ chậm rãi đã đi nhanh tới chỗ bóng người nằm đó, lúc này Kha Nhi mới phát hiện có một cô gái nằm dưới đất, tóc tai tán loạn, khuôn mặt thì bị tóc che một nữa nhưng vẫn nhìn rõ được, là một cô gái rất xinh đẹp, nhìn bộ dáng cho thấy đã bất tĩnh nhưng miệng vẫn lầm bầm nói gì đó không nghe rõ.

Kha Nhi liếc nhìn lên bia mộ có chút kinh ngạc, bia mộ màu trắng tinh không đề tên cũng không có hình, chỉ khắc một cái cây rất quái lạ, lại liếc nhìn cô gái nằm bên dưới, tay đưa xuống ống chân lấy ra một khẩu súng nhỏ.

Nhẹ nhàng lên đạn, chĩa thẳng vào tim cô gái lạ, chuẩn bị bóp cò thì …

“ Xin lỗi … xin lỗi mọi người … con là đứa bất hiếu … không trả thù được cho mọi người … ba , mẹ, tiểu Minh … xin lỗi …”


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .